[Review] Hải thượng phồn hoa- Phỉ Ngã Tư Tồn

Hồi ức, là một thứ hạnh phúc đau đớn tận tâm can...

Tôi không khóc như đã được cảnh báo qua các review đã có trên mạng. Tôi cũng không biết phong cách viết của Phỉ Ngã Tư Tồn, nhưng thực sự tôi đã bị ám ảnh rất nhiều.

Về hình ảnh một Đỗ Hiểu Tô ôm trong mình một mối tình với người đã khuất.
Một Hiểu Tô mạnh mẽ nhưng hoàn toàn bị gục ngã trước cái chết của Chấn Vinh, từ một cô gái trèo cả ống nước để săn ảnh, một cô gái coi "chòng ghẹo trai là một niềm hạnh phúc" lại có thể gục bên mộ Chấn Vinh như một " chú chim sẻ gãy cánh dưới trời mưa" muốn bay nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực.

Đọc 1/3 truyện tôi cứ nghĩ Chấn Vinh là nam chính, bởi anh hội tụ đủ các yếu tố: đẹp trai, tài hoa...cũng có biến cố khi giận dỗi với Hiểu Tô, nhưng ai ngờ đâu mẹ Phỉ lại cho anh "chia tay" tôi từ phần 2. Thế nhưng sự ra đi của anh lại không khiến tôi đau xót bằng cách những người thân của anh đối mặt với nó.
Chấn Vinh ra đi là bước khởi đầu của bi kịch mà cũng có thể là một kết thúc đẹp sau này (chí ít trong lòng tôi là như thế). Chấn Vinh ra đi nhưng tôi lại chưa hề cảm thấy anh biến mất trên cuộc đời này mà lại cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất trong cuốn tiểu thuyết này.

Tôi ám ảnh về một Lôi Vũ Tranh ngạo nghễ nhưng thật sự yếu đuối, đáng thương.

Hình ảnh một người anh yêu em hết mực. Chi tiết Vũ Tranh tìm Chấn Vinh trong trận động đất, ôm em trong tay về Thượng Hải, với ánh mắt vô hồn, không giọt nước mắt nào có thể rơi thật khiến người ta chua xót đến nhường nào. Một Lôi Vũ Tranh hiếu thảo khi lặng lẽ đặt em nằm lại một nơi cách xa gia đình hàng ngàn cây số chỉ mong cha mẹ được an lòng.
Một Vũ Tranh trẻ con khi nũng nịu đòi ăn cháo, một chú nhóc như muốn hờn dỗi " em gặp Hiểu Tô trước", " Khoai môn yêu Hiểu Tô", Nhưng đọng lại trong tôi lại là một Vũ Tranh cô đơn đến tận cùng với tình yêu của anh dành cho Hiểu Tô.

Chi tiết buồn nhất mà tôi ám ảnh điên cuồng chính là lúc anh thả những mảnh giấy hồi ức của mình theo dòng nước và chiếc nhẫn ven hồ, quả là đáng thương. Hai chiếc hộp nhưng hai dòng suy nghĩ, hai mảnh đời hoàn toàn khác nhau. Đọc đến đây tôi cảm thấy, Chấn Vinh mới là người hạnh phúc nhất và Vũ Tranh là người đáng thương nhất. Một chiếc hộp chỉ mình mình biết, một tình yêu muốn chôn vùi cùng hồi ức dưới đáy hồ. Một tình yêu chỉ quyết dành cho Hiểu Tô và mong cô hạnh phúc “Nếu như tình yêu của anh chỉ càng khiến cho em tổn thương thì anh tình nguyện giữ tình yêu đó trong lòng. Chỉ cần em vui, chỉ cần em có thể quên đi những kí ức đau buồn, anh sẵn sàng buông tay.” “Nếu như tình yêu của anh chỉ càng khiến cho em tổn thương thì anh tình nguyện giữ tình yêu đó trong lòng. Chỉ cần em vui, chỉ cần em có thể quên đi những kí ức đau buồn, anh sẵn sàng buông tay.”

Cũng chẳng hiểu Vũ Tranh yêu Hiểu Tô vì lẽ gì, bởi “Chúng ta yêu một người, rốt cuộc là vì lẽ gì? Vì người ấy có vẻ đáng thương, vì một nụ cười, vì một lời nói, một sự việc? Hay đơn giản chỉ vì đó là chính người ấy, không phải một ai khác?” Cũng không biết anh yêu cô từ bao giờ "Tôi bắt đầu yêu người từ khi nào, bản thân tôi không biết, tại sao tôi yêu người, chính tôi cũng không biết. cũng như không biết vì sao hoa lại nở, không biết tại sao cầu vồng lại xuất hiện sau cơn mưa, không biết vì sao đứa bé sơ sinh lại khóc…"

Thật may vì có ngoại truyện khiến cho "tâm hồn bé bỏng"của bạn Mèo già được bình yên chút đỉnh. Vì ít nhất Vũ Tranh cũng đã có thể mỉm cười thực sự.

P:S. Mình không phải là thích điên cuồng ngôn tình, cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ, mà mình sợ nhất là đọc được những cuốn tiểu thuyết khiến mình ám ảnh như thế này.

CONVERSATION

3 nhận xét:

  1. Thực sự rất ấn tượng với bài viết của bạn. Có lẽ là do ngôn ngữ của bạn rất hay, cũng có lẽ bạn là người đầu tiên tôi biết có ấn tượng sâu sắc với truyện này như tôi <3
    Còn chi tiết mà tôi thấy đau lòng nhất là khi Vũ Tranh trở về nhà Mẹ Triệu và nói "Con mệt rồi!" Lần nào má Phỉ cũng làm đau lòng như thế!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình nhận đc nhận xét của bạn khi đang trên xe về nhà sau ngày làm việc mệt nhoài và nỗi cô đơn bủa vây. Tôi chợt quên mình còn có blog này. Blog viết vào những tháng ngày tươi đẹp khi tôi "chưa biết yêu một người là như thế nào" đến hôm nay khi bạn nhận xét đúng vào lúc người lựa chọn rời xa tôi. Cảm ơn bạn một lời nhận xét đến đúng thời điểm :)

      Xóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa

Back
to top